Sự lợi hại của cái “Bổ Đề”
29/01/2012 1 bình luận
Hà Hiển
Không nói gì thì thôi, nhưng nếu ai đã chót nói ra cái gì ở những “chốn lao xao” (như trên báo hay blog) thì người ấy phải chấp nhận việc người ta nhận xét, đánh giá, trao đổi lại với mình. Cái gì đúng thì mình tiếp thu, cái gì mình thấy không đúng thì ôn hòa trao đổi lại mà không tự ái cá nhân. Đấy là văn hóa tranh luận. Càng là người nổi tiếng thì càng được (và bị) người ta soi xét nhiều hơn và ý kiến trao đổi lại cũng nhiều hơn. Đấy vừa là vinh dự đồng thời cũng là thách thức, là sức ép rất lớn lên những người nổi tiếng khiến họ phải nói năng rất cẩn thận nếu họ muốn bảo vệ uy tín cho cái tạm gọi là “thương hiệu” của mình.
Còn nếu như họ không muốn nhận cái vinh dự kèm theo sức ép này thì cách tốt nhất là họ đừng “ra gió” mà nói cái gì cả, hoặc nói ít thôi, hoặc chỉ nói về cái lĩnh vực “chuyên môn hẹp” nào đó mà họ thấy tự hào là thế mạnh của mình.
Thế nên dân gian mới có câu : “Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ. Người khôn, người đến chốn lao xao”
Vì thế nên nếu GS NBC chỉ chuyên tâm vào nghiên cứu toán học, chỉ nói về những bổ đề toán học mà không có những phát biểu về các vấn đề xã hội hay “phản biện” này nọ thì chắc là không có những cuộc tranh luận vừa qua về những phát biểu của anh, vì hầu như chẳng có ai biết cái bổ đề này là cái mô tê gì, đúng sai ra sao mà tranh luận với anh. Đọc tiếp
Bình luận mới nhất